Giữa giờ nghỉ giải lao lớp tiếng Anh, mình nhận được một tin nhắn có kèm đoạn clip ngắn kèm hình bạn trong bộ đồ mùa đông cười tươi giữa khung cảnh tuyết trắng xóa khi lần đầu thấy tuyết: "Cô ơi, chỗ con có tuyết nè!"
Mình ngồi xem và mỉm cười, cảm giác thân thương ùa về. Cậu học trò từng học tiếng Anh với mình hồi còn ở Việt Nam, sang Mỹ du học, rồi ở lại làm việc, vẫn hay thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm cô.

Hồi trước lúc mới đi dạy mình hay khoe học trò lắm. Giống như người trồng cây, khi đã chăm sóc, vun bón, thì không giấu được tự hào khi thấy cây lớn lên mỗi ngày.
Sau này khi dạy nhiều hơn mình lại ít khoe đi, không phải vì hết tự hào, mà có lẽ mình đã trưởng thành hơn trên hành trình giảng dạy, hiểu rằng mình nên biến niềm tự hào đó thành những hành động quan tâm, đồng hành cùng học viên trên đường dài, kể cả sau khi các em đã hoàn thành khóa học, nhất là với những em sống tình cảm như thế này.
Niềm vui thiêng liêng của nghề “đưa đò” là khi thấy người mình từng dạy, dù đang đang hạnh phúc hay khó khăn va vấp trên hành trình của họ, vẫn liên hệ chia sẻ cảm xúc cùng cô như kết nối lại sự đồng hành quen thuộc chúng ta đã từng có, và sẽ mãi là như vậy.
Thời gian đồng hành cùng nhau là những kỷ niệm vô giá. Và rồi, chỉ một tiếng rung điện thoại nhỏ từ một tin nhắn, cũng giúp người lái đò năm xưa như được khích lệ tinh thần, vững tin tiếp tục chèo tiếp con đò hiện tại, và những chuyến đò sắp tới.
Katie Duyen Generes | The Sungate Business English Coaching
Đào tạo tiếng Anh học thuật, tiếng Anh du học, tiếng Anh giao tiếp và tiếng Anh công việc.
Theo dõi bài học và clip học tiếng Anh mỗi ngày tại Facebook [Business English] hoặc [tiếng Anh du học]