MỘT ĐỜI QUÁ DÀI, ĐỪNG VỘI KẾT HÔN

“Một đời người rất dài, nên nếu không thể sống hạnh phúc bên nhau, thì thà sống một mình cho thanh thản.”

MỘT CÂU NÓI KHẮC GHI SUỐT ĐỜI

Bạn tôi kể, khi mẹ cô ly hôn, bà chỉ nói đúng một câu: “Một đời quá dài.”
Lý do chia tay nghe tưởng nhỏ nhặt – chỉ vì ba cô hay gạt tàn thuốc vào chậu lan mẹ trồng. Nhưng đằng sau hành động nhỏ đó là cả một sự thờ ơ, một vết nứt âm thầm mà năm tháng không thể hàn gắn.

Mẹ cô là người phụ nữ chỉn chu, ngay cả khi xuống lầu đổ rác cũng phải ăn mặc gọn gàng. Bà yêu cái đẹp, yêu sự tinh tế, nhưng ba lại là người xuề xòa, cẩu thả, không quan tâm đến những điều nhỏ nhặt ấy.
Bao lần mẹ góp ý, ông chỉ cười trừ. Đến một ngày, khi những bông lan héo úa, bà quyết định ra đi – không giận dữ, không trách móc, chỉ khẽ nói:

“Anh ấy rất tốt, chỉ là không còn hợp đi cùng nhau nữa.”


NGƯỜI NGOÀI KHÔNG HIỂU, NGƯỜI TRONG MỚI BIẾT

Bà ngoại của cô không thể hiểu. Trong mắt bà, người con rể ấy hoàn hảo – cao lớn, có công việc ổn định, hiếu thuận. Còn con gái bà thì “tùy hứng”, “đọc nhiều sách quá mà vẽ chuyện”.

Nhưng đâu ai biết rằng, đằng sau vẻ ngoài “hoàn hảo” ấy là sự lạnh nhạt đến vô tâm. Ông quên sinh nhật vợ, quên kỷ niệm, quên cả những lời hứa nhỏ bé.
Với mẹ cô, đó không phải là lỗi lầm, mà là dấu hiệu của một cuộc hôn nhân không còn hơi ấm. Và bà chọn rời đi – bởi vì, như bà nói, “cả một đời quá dài để sống trong cô đơn.”

 


NGƯỜI ĐẾN SAU – KHÔNG CẦN HOÀN HẢO, CHỈ CẦN BIẾT YÊU THƯƠNG

Khi cô 16 tuổi, ba dượng xuất hiện. Ông không đẹp trai, không giàu có, nhưng luôn sạch sẽ, nhẹ nhàng, và ấm áp. Ông biết mẹ thích hoa, nên thường thay chậu lan mới, mua khăn trải bàn cùng tông với bát đĩa, chọn đôi giày hợp chiếc váy mẹ yêu thích.
Ông nắm tay mẹ đi dạo ven sông, kể cho mẹ nghe tên những loài chim, loài cây. Ông chụp ảnh, hái vài cành khô đem về cắm lên bàn sách – biến những điều nhỏ bé thành niềm vui giản dị.

Mẹ nấu ăn, ông trở thành “giám khảo” hài hước, nhận xét từng món ăn như trong chương trình truyền hình, khiến mẹ cười nghiêng ngả. Tình yêu của họ không ồn ào, nhưng đầy đủ hạnh phúc.

Một lần mẹ ốm phải nằm viện, tôi đến thăm, thấy trên bàn là bó bách hợp và tô trái cây được gọt sẵn. Ba dượng ngồi bên giường, đọc sách cho mẹ nghe. Bên giường có mấy người phụ nữ khác nhìn họ đầy ngưỡng mộ.
Khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu: “Một đời quá dài, nên đừng sống tạm bợ.”


HÔN NHÂN KHÔNG CHỈ LÀ CÙNG SỐNG, MÀ LÀ CÙNG VUI

Nếu một cuộc hôn nhân chỉ còn nghĩa vụ, không còn niềm vui, không còn cảm động hay lãng mạn, thì hai người chỉ đang sống cùng nhà – chứ không còn là “người bạn đời”.
Hôn nhân không phải là phép toán trong dịch lý, nơi âm dương cứ thế hòa hợp. Nó cần được nuôi dưỡng bằng yêu thương, lắng nghe và trân trọng. Nếu chỉ còn trách nhiệm mà thiếu cảm xúc, tình yêu sẽ dần hóa nhạt như tàn tro.

Thà yêu sai, thà đi lạc, còn hơn sống cả đời với một người mà tim mình đã thôi rung động.


MỘT ĐỜI NGƯỜI – HÃY CHỌN SỐNG ĐÁNG GIÁ

Cuộc đời này dài lắm. Ta có thể sai, có thể chọn nhầm, nhưng đừng bao giờ vội vàng chỉ vì sợ cô đơn. Một người phù hợp không phải người khiến ta nín nhịn, mà là người khiến ta được là chính mình.
Như trong phong thủy, ngôi nhà có đẹp đến đâu mà năng lượng bên trong không hài hòa, thì vẫn là căn nhà lạnh lẽo. Hôn nhân cũng vậy – không cần xa hoa, chỉ cần bình yên.

Tình nguyện yêu hết lòng, dẫu có lối về hay không, còn hơn sống hời hợt để rồi phải tiếc nuối.
Một đời quá dài, nên hãy chọn người khiến bạn muốn đi hết con đường ấy.


Tổng hợp bởi The Sungate Keidi Horoscopes

Tử vi – Phong thủy – Gieo quẻ Tarot/Dịch lý – Thiết kế logo hợp mệnh
Theo dõi bài chia sẻ và video mỗi ngày tại Facebook:
 [Tử vihoặc [Phong thủy]

Bài viết khác