22 tuổi, bạn vừa tốt nghiệp đại học. Bằng cấp trên tay, niềm tin trong tim, nhưng chuyên ngành lại chẳng dễ xin việc. Bạn bắt đầu với nghề chạy xe, giao hàng, làm bất cứ việc gì để tồn tại. Mỗi ngày là một cuộc chạy đua giữa nắng nóng và khói bụi, nhưng ít nhất, khi ấy, bạn vẫn còn mơ.
24 tuổi, bạn tìm được công việc ổn định hơn. Dù lương không cao, tăng ca triền miên đến khuya, nhưng bạn cảm thấy mình đang bước đi đúng hướng. Dẫu mệt mỏi, bạn vẫn có niềm tin, như người tin vào lá bài tarot mang tên “The Sun” – ánh sáng cuối đường hầm.
BƯỚC NGOẶT CỦA CUỘC ĐỜI
30 tuổi, bạn lập gia đình. Người vợ đến từ lời giới thiệu, cuộc hôn nhân được xây dựng bằng chữ “phải” hơn là chữ “thương”. Khi cha mẹ hỏi có thích cô ấy không, bạn chỉ gật đầu cho xong. Trong ngày cưới, giữa tiếng nhạc và nụ cười, có lẽ bạn không biết rằng – một phần trong bạn đã chết từ giây phút ấy.
Những năm tháng sau đó, bạn sống theo quỹ đạo: làm việc – trả tiền – lo cho con. Cô vợ nhắc học phí, bạn nhíu mày; cô ấy giận dỗi, bạn im lặng. Tiền tiết kiệm cho sở thích của mình lại phải đưa đi, và bạn tự dỗ bản thân: “Thôi kệ, còn con là còn động lực sống.”
NHỮNG CHU KỲ LẶP LẠI
36 tuổi, con bạn vào lớp 1. Giáo viên nói “năm nay rất quan trọng”, bạn cười gật đầu và lại đóng thêm tiền phụ đạo. Từng năm, từng lớp, lời nhắc “rất quan trọng” cứ lặp đi lặp lại, còn bạn vẫn tiếp tục trả tiền, tiếp tục sống một cuộc đời xoay quanh hai chữ “bổn phận”.
Rồi một ngày, đứa con bé bỏng nói muốn học đàn piano. Bạn định nói “ba không đủ tiền”, nhưng nghẹn lại. Câu ấy bạn đã nói quá nhiều lần. May mà con hiểu chuyện, nói “thôi con học guitar cũng được.” Bạn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy pha lẫn cay đắng – thứ hạnh phúc bé nhỏ xen lẫn bất lực.
KHI CUỘC ĐỜI KHÔNG CÒN MÀU SẮC
Năm 46 tuổi, bạn bị gọi lên trường vì con đánh nhau. Bạn xin nghỉ, bị sếp trẻ hơn mắng, bị giáo viên phê bình “không biết dạy con”. Bạn chỉ biết cười trừ. Đó là nụ cười của một người đã quen chịu đựng.
49 tuổi, con vào đại học. Bạn chẳng hiểu ngành con học, chỉ thấy học phí cao và tương lai mờ mịt. Một tối say, bạn khuyên con “nên chọn nghề hot, đừng sống theo ý mình”. Cuộc nói chuyện biến thành cãi vã. Con gái bạn hét: “Con không muốn sống giống như ba!”
Bạn im lặng. Rồi khóc. Có lẽ rượu cay, hoặc có lẽ là vì bạn vừa nhận ra – mình đã sống suốt đời cho người khác, chưa một lần sống cho chính mình.
KHI CHÚNG TA GIÀ ĐI MÀ KHÔNG HAY BIẾT
55 tuổi, con đi làm, rồi kết hôn. Bạn hỏi con có yêu không, con nói “có”. Bạn mỉm cười, cảm thấy yên lòng – như thể thấy một phiên bản khác của mình được tiếp tục.
60 tuổi, bạn nghĩ đến du lịch, muốn cùng vợ đi đây đi đó. Nhưng rồi con nhờ trông cháu, bạn lại gác lại giấc mơ. Cây gậy trong tay 70 tuổi chỉ giúp bạn đi đến công viên gần nhà, không thể đưa bạn đi xa hơn.
73 tuổi, bạn nằm trên giường bệnh. Khi bác sĩ lắc đầu, bạn không sợ hãi. Bạn chỉ tự hỏi: “Mình đã chết từ khi nào?”
Và rồi bạn nhớ lại – có lẽ là năm 30 tuổi, khi bạn gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân không tình yêu. Hoặc có lẽ sớm hơn, khi bạn ngừng ước mơ, thôi tin rằng đời mình có thể khác đi.
Trong khoảnh khắc cuối, ký ức quay lại. Bạn thấy mình năm 15 tuổi, đeo cặp, vừa ăn bánh mì vừa ngó sang nhà bên cạnh – nơi có cô bé mà bạn từng thích. Cậu bé ấy mỉm cười, vô tư và đầy hy vọng.
Giây cuối cùng, bạn cũng mỉm cười. Bởi vì, trong tử vi hay trong dịch lý, mọi kết thúc đều là khởi đầu mới. Cái chết thể xác không đáng sợ bằng cái chết của tâm hồn.
Tổng hợp bởi The Sungate Keidi Horoscopes
Tử vi – Phong thủy – Gieo quẻ Tarot/Dịch lý – Thiết kế logo hợp mệnh
Theo dõi bài chia sẻ và video mỗi ngày tại Facebook: [Tử vi] hoặc [Phong thủy]